Hotline 0908 876 320 hỗ trợ và CSKH (24/7)

Mắc lỗi là chuyện bình thường. Khi bạn mắc sai lầm, việc nên làm thừa nhận lỗi sai, học hỏi từ nó, xin lỗi và tiến lên phía trước. Nhưng, điều này không phải ai cũng làm được. Thay vào đó, bởi vì tất cả ch...

- Bí quyết để trở thành người xuất sắc nhất ở lĩnh vực bạn đang làm / Sự hình thành đế chế nữ trang từ 500 USD đến tỷ USD của Kendra Scott

Mắc lỗi là chuyện bình thường. Khi bạn mắc sai lầm, việc nên làm thừa nhận lỗi sai, học hỏi từ nó, xin lỗi và tiến lên phía trước. Nhưng, điều này không phải ai cũng làm được. Thay vào đó, bởi vì tất cả chúng ta đều cảm thấy hơi khó xử và muốn tránh bất cứ thứ gì phá hủy sự yên bình của cuộc sống chúng ta, chúng ta thường đáp trả sai cách.

Dưới đây là một vài ví dụ điển hình:

Bạn chỉ nói "Tôi xin lỗi" (và không nói thêm gì cả)

Vâng — Điều này nghe có vẻ hơi sai. Làm thế nào mà lời xin lỗi lại không tốt? Nhưng: Lỗi sai không nằm ở câu "Tôi xin lỗi". Mà đó là khi bạn nói xin lỗi mà không có lý do hoặc kế hoạch cho tương lai.

Ah, xin lỗi tôi vì không đến cuộc họp của anh, Jane. (Nhún vai.)

Oh. Cảm ơn? Nhưng tại sao bạn không xuất hiện? Bạn ổn chứ? Bạn không coi trọng tôi sao? Bạn ban cho tôi vinh dự hoàng gia là được gặp bạn trong lần gặp tới? Không phải là tôi cần phải biết những điều này. Tôi vẫn sẽ sống nếu bạn không nói những điều đó. Nhưng lời xin lỗi của bạn sẽ đáng tin hơn nếu bạn cung cấp thêm thông tin.

Chẳng hạn như: Jane — Tôi rất tiếc vì đã bỏ lỡ cuộc họp. Tôi quên nhìn đồng hồ, và tôi rất ngại về điều đó. Chúng ta có thể cùng nhu uống cà phê vào ngày mai để thảo luận về những gì tôi đã bỏ lỡ và có thể làm để đưa dự án tiến về phía trước không?

Nói “Nhưng…” sau lời xin lỗi của bạn

Ở những năm trung học, mẹ tôi đã dạy tôi rằng khi bạn đặt từ "nhưng" sau một câu, về cơ bản nó đã phủ nhận những gì bạn đã nói trước đó.

Tôi thực sự thích Cameron, nhưng tôi ghét quần jean cô ấy mặc.

Oh, vậy là bạn thích Cameron đến nỗi bạn sẽ nói xấu sau lưng và xúc phạm gu ăn mặc của cô ấy? Có vẻ như bạn không thực sự thích cô ấy.

Điều đó cũng tương tự đối với lời xin lỗi. Nếu bạn dùng từ "nhưng," ngay sau đó, về cơ bản bạn đã xóa bỏ hoàn toàn lời xin lỗi đó.

Tôi xin lỗi, nhưng nếu anh ta không làm gián đoạn tôi, tôi sẽ không cắn anh ta.

Bạn biết tôi nhận định điều này như thế nào không? Bạn đổ lỗi tính xấu của mình là do cách cư xử tồi tệ của anh ta. Bạn không nên làm thế. Điều này không có nghĩa là việc bạn cố gắng giải thích lý do tại sao bạn mắc lỗi là sai. Nó chỉ có nghĩa là bạn không nên bào chữa hoặc đỗ lỗi cho người khác.

Vì vậy, hãy nói: Này, Paul. Tôi thực sự xin lỗi vì tôi đã cắn anh. Đôi khi, tôi cảm thấy như tôi không thể hòa nhập được, vì vậy tôi hơi khó chịu khi mọi người nói chuyện với tôi. Nhưng đó không phải là lời bào chữa cho những gì tôi đã làm.

Nói rằng bạn là người tồi tệ nhất

“OMG, tôi xin lỗi vì tôi đã không hoàn thành đúng thời hạn. Tôi là người tệ nhất."

Không, bạn không phải như vậy. Tôi chắc chắn những người duy nhất nói điều đó là những người bị lên báo vì đã làm những chuyện kinh khủng. Nhưng, bạn sẽ không bao giờ thấy bài báo "Đồng nghiệp nộp báo cáo trễ" xuất hiện trên trang đầu của tờ Thời báo New York.

Nói rằng bạn là người tồi tệ nhất không giúp xóa đi những gì đã xảy ra và cũng không chứng minh rằng bạn sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa. Bạn chỉ nói suôn, chờ đợi một người nào đó đồng tình hoặc làm cho bạn cảm thấy tốt hơn về bản thân mình. Và tin tôi đi, không ai muốn dành thời gian để ủng hộ cái tôi của bạn đâu.

Điều tồi tệ khi bạn mắc sai lầm nơi bạn làm việc

Nói rằng bạn là người tồi tệ nhất không giúp xóa đi những gì đã xảy ra và cũng không chứng minh rằng bạn sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.

Tránh né

Tuyên bố từ chối trách nhiệm: Trong trường hợp này, bạn không thực sự nói rằng bạn xin lỗi. Không bao giờ.

Bạn biết bạn đã sai, nhưng bạn quá xấu hổ bởi thực tế đó, hoặc bạn không chịu thừa nhận Carl đã đúng.

Nghe này — tôi hiểu sai lầm đó làm bạn không vui hay thoải mái. Nhưng bạn biết điều gì tồi tệ hơn không? Khi bạn tránh tất cả các cuộc họp bởi vì bạn không muốn đối mặt trực tiếp với tôi. (Tôi có thể thấy bạn ở đó, Nancy.)

Hoặc, khi bạn đặt trạng thái online là “Không làm phiền” để tôi không thể liên lạc với bạn. (Một lần nữa, tôi có thể nhìn thấy bạn đang lên Facebook.) Hoặc, khi chúng ta sắp chạm mặt nhau ở hành lang và bạn nhanh chóng quay lại ngược lại vì bạn "quên đồ bấm." Thôi nào, Nancy, bạn không cần bấm cái gì cả.

Đây là vấn đề: Bạn không trốn tránh tốt như bạn nghĩ. Vì vậy, hãy thôi giả vờ và thừa nhận lỗi sai.