Từ lúc còn nhỏ, tôi gặp và nghe nhiều câu chuyện nói về con cháu của các nhà giàu ở Hà Nội, cùng lứa với tôi, vì giàu mà sinh tật, thậm chí là nghiện hút và t&ugra...
- Dân sales được đào tạo bài bản chưa chắc hơn người bán hàng rong / Đã bao giờ bạn nghĩ sẽ quay lại công việc cũ đã bỏ không?
Từ lúc còn nhỏ, tôi gặp và nghe nhiều câu chuyện nói về con cháu của các nhà giàu ở Hà Nội, cùng lứa với tôi, vì giàu mà sinh tật, thậm chí là nghiện hút và tù tội! Lớn lên hơn chút thì tôi không còn thấy hiện tượng đó nữa, mà thay vào đó, sau một thời gian chệch choạc, những nhà "phố cổ" đã biết định hướng con họ nhiều hơn. Thậm chí là họ bắt con họ vào nếp để tiếp quản và làm sinh sôi số tài sản mà cha mẹ đã kiếm ra.
1. Thời tôi đi thực tập ở liên doanh, gặp một trường hợp khá lạ, cậu sinh viên mới tốt nghiệp một trường kinh tế nổi tiếng của thành phố sau khi đạt mọi chỉ tiêu công ty đề ra, lại quyết định không đi làm quản lý cho công ty đa quốc gia mà cậu đã mất công phải thi qua nhiều vòng mới đậu.
Đại diện công ty tìm tới tận nơi hỏi lý do, bố mẹ cậu nói đơn giản: "Vì chúng tôi không muốn sau 4h30 chiều con chúng tôi còn lang thang ngoài đường!". Nói thế nào họ cũng không thay đổi ý kiến đó, nhưng điều chúng tôi lạ hơn cả, là cậu con "ngoan" cũng không có phản đối gì. Sau này gặp lại tôi thấy em vẫn có vẻ con nhà giàu, gia giáo như cũ và đang làm nhân viên cho một công ty khác, sắp lấy vợ có cùng hoàn cảnh nề nếp như mình!
2. Sau kỳ thực tập, tôi nhận địa bàn, bắt đầu quản lý khi 25 tuổi. Trong số nhân viên tôi được Nhà phân phối giới thiệu có một anh khá già dặn, và tôi thường thấy anh hay tranh thủ giờ làm ra chơi cờ tướng với bảo vệ của công ty.
Do hết cả lựa chọn tôi chấp nhận phỏng vấn anh.
Mọi thứ trôi chảy cho tới khi tôi hỏi anh có câu hỏi gì không? Anh hỏi ngay: "Tôi có được về nhà vào tầm 4h30 không?" Ngán ngẩm, tôi hỏi lại: "Em là đại diện công ty ở tỉnh này, theo anh giờ này là 6h30 rồi, em mới xong việc để phỏng vấn anh, thì nếu là sales dưới quyền của em, anh có thể lúc nào cũng về nhà vào lúc 4h30 được không?". Anh đáp dõng dạc :"Anh biết lương cứng ở đây cao hơn tới 30% so với công việc cũ của anh, nhưng nếu không thế thì anh không làm!".
Hai tuần sau, tôi lại thấy anh rụt rè nhờ vả chị gái coi kho của nhà phân phối nói đỡ để tôi nhận anh vào làm việc, nhưng tôi từ chối. Sau 2 năm làm ở đó, tôi vẫn thỉnh thoảng thấy anh ghé qua, thanh thản như không có việc gì để chơi cờ với các anh em khác!
3. Hơn 2 năm sau, tôi mở công ty riêng, tuyển dụng các anh em để làm sales. Có khá nhiều trường hợp, bối cảnh khác nhau, nhưng tôi ấn tượng nhất hai vụ. Vụ thứ nhất là gặp một em tốt nghiệp trung cấp vào làm lúc 22 tuổi, em tuyên bố lý do nghỉ việc do tôi ép quá, mà em chỉ làm "cho nó vui" chứ cơ ngơi bố mẹ em ở quê, là một garage ô tô loại lớn, thừa sức cho em ăn tiêu mà không phải làm gì. Gần đây gặp lại bạn em, thì cậu ta cho biết garage đó bị thu hồi đất, mà bố mẹ của em cũng đã già, chả muốn làm gì nữa. Em đã lấy vợ và có con, giờ đang làm bảo vệ cho một công ty nhỏ.
4. Vụ tiếp theo, có một em vào làm chỗ tôi được vài tháng, nhưng sau đó xin nghỉ dù doanh số khá ổn, là vì bà em "không có ai nấu cơm cho bà em ăn buổi trưa!". Lý do này kỳ ảo tới độ tôi phải gặng đi gặng lại, rồi hỏi check chéo thông tin với một loạt bạn bè của em mới dám chắc đó là thật. Kể từ đó, không còn lý do xin nghỉ việc nào làm tôi có thể ngạc nhiên được nữa!
Giờ nếu ai hỏi tôi tại sao người thất nghiệp thì nhiều, mà vẫn khó kiếm sales thế, tôi cũng không biết phải trả lời họ thế nào! Tôi chỉ thấy mừng là dù cho như thế, vẫn có số ít anh em, không phải chỉ do tuổi trẻ mà làm thật và dấn thân, chứ không chỉ hô hào trên mạng là mình có chí! Và do là số ít, họ càng có cơ thành công lớn hơn, vì họ không để mình trở nên thoải mái!